Chang đã trekking Sa Pa như thế nào?
Bài viết rất dài, nếu không đủ kiên nhẫn, hãy kéo xuống cuối cùng để đọc mục 4. Còn nếu bạn bế tắc, chán đời, đang cần một cú hích, hoặc chỉ là dư giả thời gian, thì hãy cứ từ từ đọc nhé)
Em vô tình đọc được về tour trekking Sa Pa của Utopia được viết bởi bạn nữ nào đó trên một trang cộng đồng về du lịch, giữa những ngày đầy ắp khủng hoảng cuối tuổi 25. Chuyện tình yêu kết thúc, kiệt sức vì những chuyến điều tra thực địa đến quá nửa đêm, tài liệu phát biểu Tiếng Anh dồn dập, và bế tắc khi lựa chọn đề tài báo cáo cuối kỳ. Đó là chuỗi ngày mà những câu hỏi đầy "mùi" hối hận theo em vào cả trong giấc mơ. "Em đang làm gì ở đây vậy?
Những điều này, liệu có đáng để em bỏ lại mọi thứ và đến Hàn Quốc với hai bàn tay trắng không?" Lúc ấy em hèn nhát lắm, thật sự hèn nhát đến độ thèm một chuyến đi trốn về Tây Bắc trùng điệp núi xanh và hun hút những mây với gió. Giữa lúc ấy, bài viết em đọc được kể về Sa Pa qua một góc máy rất khác mà bạn nữ đó được nhìn thấy ở Utopia, kể về trải nghiệm của những đứa con gái chưa một lần làm chuyện nặng nhọc lại dám đi trekking 20km/ngày, bỗng khiến em nghĩ :"Hay là thử đăng ký đi. Xem giới hạn của mình tới đâu nào. Dẫu sao cũng chẳng còn lúc nào tệ hơn bây giờ cả”.
Ngay lập tức em nhắn tin cho Utopia Eco Lodge để hỏi tường tận về những thứ cần thiết chuẩn bị cho chuyến đi, và đếm từng ngày trôi qua tới lúc về Việt Nam. Thế nhưng việc lần đầu tiên đi đâu đó một mình với những người xa lạ vẫn không phải điều dễ dàng với em. Thế là chần chừ. Rồi chỉ còn 2 ngày trước khi hết hạn đăng ký, một người anh cùng team phượt cũ nhắn tin hỏi em khi thấy comment trên home page của Utopia, em bỗng nghĩ: "Chẳng lẽ lại chịu thua khi cuộc chiến còn chưa bắt đầu?". Vậy là em lại quyết định đi:"Việt Nam là nhà mà. Đừng sợ. Không thể nấp mãi trong vùng an toàn được". Đến ngay trước ngày xuất phát, em nôn trọn cả đêm vì cảm lạnh. Đây có lẽ lại là một lí do chính đáng để bỏ cuộc, nhưng em đã không làm thế. Em có thể bị người ta mắng chửi vì yếu đuối, nhưng em tuyệt đối không phải kẻ hèn nhát bỏ cuộc ngay cả khi cuộc chiến còn chưa bắt đầu. Thế là lên đường.
1. Ai, với ai?
Bọn em có tỉ số nữ giới áp đảo với 3 đứa con trai, 6 đứa con gái. Người Bắc Trung Nam đủ cả. Trừ bốn chị em gái, số còn lại không hề quen biết nhau, và đặc biệt đều lần đầu tiên đi du lịch một mình theo cách “không tận hưởng”. Em nhát chết mà, nên trước khi đi cũng có lọ mọ đọc một vài review về anh Lead Dương Xuân Phi. Chốt lại nhận định đều thấy nhang nhác nhau là "hay chửi bậy", "tuyệt vời", “chất”. Em tìm thử ảnh ổng, thấy hiện lên một Tarzan phiên bản Việt Nam với mặt tròn xoe, tóc dài quá ngang lưng xoăn bồng bềnh, và rất râu. Ok. Cũng hốt. Nhưng trót liều rồi thì theo thôi (mà thực ra em cũng xót tiền hủy tour nữa. Em thề hồi em chưa đi học - tức còn trẻ, đẹp và giàu - thì em chả tiếc đâu. Giờ đi du học - tất nhiên em vẫn trẻ đẹp, mỗi tội nghèo=)) - tiền rơi ruột xót nên thôi thì dấn thân vậy). Sáng đầu tiên gặp anh Phi, em tự dưng muốn chửi mấy cái review đã đọc. Biết sao không? Vì ổng khác hoàn toàn với cái đám review làm em thấp thỏm trước đó. Ổng tóc búi gọn gàng, áo đỏ caro, quần jean, giày thể thao, giọng trầm và ấm. Nhưng chỉ sau một tiếng bám đuôi ổng, em lại muốn chửi cái nhận định đó của em. Vì sao? Vì ổng đúng hệt như mọi người đã review. Ổng hút thuốc nhiều hơn em uống nước, và chửi bậy với tần suất như phiên bản khác của Chiếc tuyền ngoài xa. Nghĩa là 3 phút một câu ngắn, 5 phút một câu dài. Và cứ thế, ổng vừa đi vừa chửi =)))))) Ổng chửi tụi em mọi thứ vậy mà sau khi kết thúc tour, em thèm đc ở lại thêm để nghe ổng chửi nữa mới lạ chứ. Em thề đó chời ơi =)))
2. Như thế nào?
Nói một cách đơn giản, Tour Trekking 2 ngày 3 đêm của Utopia do anh Phi dẫn đầu là một hành trình khám phá Sa Pa dài khoảng 20km. Không phải Sa Pa với ngổn ngang khói bụi công trình, những phông nền mà người ta mặc đẹp, đứng sang chảnh, tạo dáng tạo kiểu này nọ, chụp vài bức ảnh kèm cả vài lớp filter rồi đi về. Hoàn toàn không.
Ngày 1. Chúng em lọ mọ đi vòng quanh qua các bản dân tộc, những đường mòn đi chẳng có gì ngoài bùn sình và cứt trâu, gặp những đứa trẻ cởi chuồng thò lò mũi xanh, và nhìn Sa Pa xuyên qua những mái nhà dân tộc thâm thấp. Một Sa Pa không lung linh, nhưng giản dị và thuần chất. Đó không phải là hành trình khó đi, nhất là với những ai đam mê vận động, hay chinh phục các đỉnh núi. Nhưng sẽ là không dễ dàng, nếu là những người ít vận động, sức khỏe kém, hay ngắn gọn hơn là quen với du lịch tận hưởng. Khởi hành được 5 phút, em trượt chân ngã một cú đau điếng người khi đi qua đoạn đất bùn gần suối. Bàn tay trái quờ vào bụi gai toét cả máu, cổ tay phải đỡ toàn bộ trọng lượng thân thể đau tưởng muốn bong gân. Em tụt lại hẳn so với cả đoàn, may mà vẫn có hai thành viên (anh Minh và em Nga) chậm lại đi cùng. Bữa trưa ở một nhà người dân bản bắt đầu kéo bọn em lại gần nhau hơn. Anh Phi chia sẻ kinh nghiệm sống, kinh nghiệm nhìn người yêu, và đủ thứ chuyện khác. Đương nhiên là vừa kể vừa chửi =)) Nửa còn lại của hành trình, dốc lên khá nhiều nhưng khô hơn và bắt đầu có đường bê tông. Lúc này bọn em bắt đầu đi qua các bản làng và những cây cầu ngang suối nhiều hơn. Và cũng tốn nhiều time cho việc sống ảo hơn =)). Phần cuối của đoạn trekking, trời ngả dần sang tối, khi chỉ còn cách Utopia Eco Lodge gần 3km, em có trải nghiệm đầu tiên của cuộc đời: đi mui trần, à nhầm, ngồi thùng sau xe tải =)) Do một vài thành viên của đoàn đau chân và mất sức, tụi em bị ngắt quãng thành nhiều nhóm nhỏ và liên tục phải dừng lại đợi nhau. Đương tại giây phút đó, Lead Phi, sau khi chửi bọn em một trận u đầu, đã làm một hành động tuyệt vời vô cùng tận: thuê xe tải để thồ 9 đứa bọn em về Utopia =)) 6 gái 3 trai lui cui trèo lên thùng xe như một lũ lợn con. Hãy cứ tưởng tượng xới bạc bị bắt hốt về phường ra sao thì tụi em chính là như thế đó =)))) Đường xóc long xòng xọc, và thùng xe thì như cái động lắc =)) Còn nụ cười trên gương mặt của những người dân bản địa thì k hiểu sao khiến em thấy hơi nhùng nhục =))
Thay vì trekking đêm và ngủ lều, tụi em được cho nghỉ ở phòng rộng nhất của Utopia (có lẽ do tình trạng thể lựu của team không đảm bảo). Gian nhà gỗ lớn nhất Utopia, nội thất cũng bằng gỗ, có tới 5 giường, có cả lò sưởi đốt củi nhìn hệt như ngôi nhà nhỏ trên thảo nguyên trong bộ phim em đã xem ngày bé tí. Điều đặc biệt là Utopia rất quy củ khi chú tâm đến cả những chi tiết nhỏ để đảm bảo vệ sinh, chẳng hạn như dép đi trong nhà, đi trong khu resort, và trong khu vệ sinh là 3 loại khác nhau. Chó ở Utopia rất ngoan và thân thiện nữa. Bữa tối là đồ nướng các loại. Khu ăn cũng ở ngay bên suối. Và bữa tối mới là thời điểm vật vã. Nếu các cụ có câu “miếng trầu là đầu câu chuyện”, thì với anh Phi chắc chắn là “chén rượu là đầu câu chuyện”. Ảnh bảo bọn em mời rượu người mình quý, bảo kể về những trải nghiệm tình yêu lãng mạn gì gì đó, cơ mà đều quy chung về phải uống. Đừng nghĩ trốn được, ổng tia được hết ai uống ai không đấy nhé. Dư âm của trận cảm lạnh làm em phun sạch sau 3 chén rượu, nghiêng ngả như cây sau bão quật cấp 12. Em te te chạy về phòng nằm trước, đuổi đằng sau là giọng anh Phi như thét ra lửa: “Con bé Chang, mày quay lại mauuuuuu!” Xong bữa tối là Ma sói. Ổng quyết tâm không tha cho em bằng việc ra tận nơi lôi em dậy. Cái trò khỉ gió làm em bị chửi ngu liên tục, mà công nhận em ngu trò đó thật. Không suy luận được tí nào, được mỗi cái ngơ ngơ mà đoán bừa thành ra trúng thật thôi=))) Phòng nghỉ ở bên suối nhưng không hề ồn ào, chăn cũng ấm sực. Em thấy hình như nỗi buồn của em theo suối trôi đi mất luôn. Đêm đó cả đoàn được một trận cười vỡ bụng vì anh Minh say với nôn. Thêm em lê phê ngồi lảm nhảm nữa. Nể chị Dung nhất vì vất vả chăm sóc anh Minh từ tối tới đêm.
Ngày thứ hai bắt đầu với việc dậy sớm đi chụp mặt trời. Bầy chó ở Utopia lẽo đẽo đi sát theo em, đuổi xê xê ra cho người ta sống ảo mà chúng nó không chịu =)). Nhưng kì lạ là tụi nó không hề sủa khách du lịch tụi em, mà chỉ sủa mấy đứa trẻ gần đó xuống hồ Utopia quăng lưới cá. Utopia sáng sớm yên bình và trong mát. Em bắt đầu hiểu vì sao anh Phi tự hào nó là nơi đẹp nhất Sa Pa. Ăn sáng và chụp ảnh sống ảo xong, tụi em lên xe về thị trấn Sa Pa, chuẩn bị ăn trưa để đi Ô Quý Hồ, cà phê ngắm thị trấn. Mấy đứa thì thầm: “Lẽ nào lại mui trần hôm qua” =))(nhưng không đâu, xe 16 chỗ nha). Bữa trưa, anh nói chuyện về trải nghiệm để anh có ngày hôm nay, và trải nghiệm làm người. Không phải lí thuyết sáo rỗng, nói kiểu hào hùng như một người bậc trên. Ảnh như một người anh, từng trải, bụi bặm, và chân thật trải lòng. À, tất nhiên là giữa làn khói thuốc, ảnh vẫn chửi tụi em ngu như thường =)).
Lịch trình buổi chiều có một sự buồn hơi nhẹ khi sương rải mù mịt từ thị trấn lên tận Ô Quý Hồ. Chúng em đi xe máy anh Phi thuê cho, rẽ vào một quán nước trên Ô Quý Hồ, ngồi bên bếp than, ăn cơm lam gạo nếp cẩm, uống chè ngọt, lai rai thịt lợn gác bếp. Trò chuyện linh tinh rồi về Sa Pa uống cà phê chiều và chơi ma sói. Em lại tiếp tục hỏi ngu kèm chơi ngu =)) Quen với không khí trong lành của đường trekking và Utopia rồi nên cái bụi bặm tấp nập của thị trấn làm em hơi khó chịu. Quán cà phê trang trí siêu đáng yêu, đến cả WC cũng xinh ơi là xinh. Nếu trời có nắng, chắc chắn em sẽ quất cả trăm cái ảnh sống ảo ở đây. Em hứa đấy. Sau đó là đi tắm nước lá dân tộc, rồi karaoke, ăn lẩu cá tầm/lẩu thắng cố trước khi lên xe về Hà Nội. Anh Phi hát siêu hay. Rock rap trữ tình bolero gì gì đều cân tất. Cả đoàn ai cũng hát hay nữa, (trừ mỗi Chang thôi). Lẩu thắng cố thì ngon hơn tưởng tượng rất nhiều.
Ngoài 5 thành viên (bao gồm em) trở về Hà Nội, 4 bạn khác ở lại Sa Pa hôm sau đi Fansipang. Anh Phi tận tình dẫn các bạn đi tìm phòng nghỉ giá rẻ, rồi dẫn đi bar, đi quẩy đêm. Nghe kể quẩy hăng quá ổng ngủ lại đó luôn khỏi về Utopia nữa.
3. Trekking Sa Pa: "hành xác" hay là học cách trưởng thành ở Utopia Eco Lodge?
Vì sao em gọi đây là học cách trưởng thành? Đối với em, không cứ nhất thiết phải đứng dậy sau vấp ngã hay vượt qua tổn thương mới được coi là trưởng thành. Em nghĩ tất cả chúng ta, cùng với vòng quay mặt trời mọc lên lặn xuống, đều chỉ đang cố gắng để ngày mai sẽ “khác” ngày hôm nay mà thôi. Và cách đơn giản nhất để bắt đầu “khác đi”, đấy là việc can đảm làm một điều gì đó khác. Như em đã nói, trekking 20km/ngày không phải là điều quá khó. Điều quan trọng hơn ở đây là bất kể có đi được đến chặng cuối cùng, hay thậm chí là đăng ký rồi hủy tour đi chăng nữa, thì ít ra trong bản thân mỗi người, cũng đã đáng khen ngợi vì ít nhất ở một khoảnh khắc nào đó, đã dám nghĩ tới việc thử trải nghiệm điều mình chưa từng làm. Thế nghĩa là, đã trưởng thành hơn hôm qua một chút rồi. Nhất là với đứa sống an toàn và an nhàn như em. Sau chuyến đi này, chắc chắn một điều là em đã học được thêm nhiều điều để sống chủ động và độc lập hơn. Anh lead hút thuốc chửi bậy của tụi em, không đặt mục tiêu kinh doanh cho tour trekking này. Không chỉ làm tròn vai trò của lead dẫn chúng em băng rừng băng suối, anh còn dẫn cảm hứng của chúng em qua những câu chuyện của bản thân, kéo những đứa chỉ mới gặp nhau lần đầu tiên trở nên thân thiết tới mức chúng em tiếp tục lên kế hoạch cho các chuyến đi chung tiếp theo. Cảm ơn anh vì điều đó.
4. Utopia Eco Lodge có gì?
(Chang sẽ không nói về những thứ mà ai cũng có thể dễ dàng đọc được trên mạng. Google không tính phí đâu nha)
Tour trekking 3 ngày 2 đêm của Utopia thực sự không đắt. Phí đã bao gồm cả vé xe giường nằm khứ hồi của hãng Green bus, 6 bữa ăn (2 bữa sáng, 2 bữa trưa, 2 bữa tối - đặc biệt sáng đầu tiên được ăn buffet sang chảnh luôn và bữa tối cuối ăn lẩu), tiền thuê xe máy, tiền ăn nhẹ trên Ô Quí hồ, tiền ngủ nghỉ. Xe chạy chuẩn giờ, miễn phí nước, có free wifi. Vì là xe tour, nên hiển nhiên không nằm trên lối đi, không bắt khách, và không ồn ào. Em đã hoàn toàn thoát khỏi cú sốc đi xe giường nằm lên phượt Y Tý vào 2 năm trước nhờ Green bus =))). Utopia ở ngay bên suối, không khí trong lành, khung cảnh rất đẹp vật liệu xây dựng từ gỗ nên cảm giác rất vintage. Phòng được chính anh Phi đưa ra ý tưởng thiết kế. Giá phòng của Utopia cũng ở phân khúc trên, nên nếu tính riêng thì tiền phòng đã hơn nửa tiền tour rồi ấy. Do đó thực sự đi trekking sẽ kinh tế hơn nhiều về khoản giá phòng.
Thời gian được tối ưu hóa, lịch trình rõ ràng. Ngày thứ nhất trekking, ngày thứ hai được trải nghiệm đầy đủ những hoạt động tận hưởng như đi check in Ô Quý Hồ, cà phê view thị trấn, tắm nước lá các kiểu. Trekking không quá mệt vì anh Phi đi khá chậm, và sẽ điều chỉnh lộ trình theo tình hình sức khỏe của Team.
Ở Utopia không có Wifi, vì sự thực là sẽ không có thời gian để cắm mặt vào điện thoại. Trừ khi bạn ích kỉ từ chối tham gia vào các hoạt động để đi một mình.
Nguyên tắc của tour khá hay ho mà chỉ tóm lại ngắn gọn là: tập thể quan trọng hàng đầu, nghe theo lời lead và không để lại gì ngoài bước chân.
Anh Phi hay ho thì khỏi bàn. Nhân viên của Utopia siêu dễ thương thân thiện, nhất là sự nhiệt tình của bạn trực page góp phần quan trọng vào thúc đẩy em đăng ký tour này. Chó ở Utopia cũng đáng yêu nữa.
Để đi trekking với Utopia, có cần gì nhiều đâu, chỉ cần xách niềm tin theo là được. Tin vào Lead, và tin bản thân sẽ làm được. Thế là đủ rồi.
(Ps: Một số bạn không thích người hút thuốc và nói bậy nhiều thì có thể sẽ hơi khó chịu =)) nhưng chiếc áo không làm nên thầy tu mà phải không :D. Biết đâu bạn sẽ thấy nghiện được nghe ổng chửi đó).
Nguồn: Trang Hee
Mấy hôm nay về lại Sài Gòn đô thị, lòng lại nhớ hơn hai tuần trước vẫn còn ngồi bệt...
Có cả một câu chuyện dài đằng sau album mà cô gái này gửi tặng Utopia! Nhưng thật sự đó...
Đối với mình ở Sapa không thích như tưởng tượng, mọi bản sắc dân tộc hay màu nương rẫy cũng...