Mấy hôm nay về lại Sài Gòn đô thị, lòng lại nhớ hơn hai tuần trước vẫn còn ngồi bệt trên cỏ, chân không dép, mũi hít hà thứ không khí mát rượi của núi rừng Sapa, bên cạnh là 4 chú chó quê tăng động, một lũ cún con và một bé mèo có cái mỏ chúm chím rất cưng trên một khu homestay nằm sâu trong bản, Utopia.
Đường vào khu nghỉ dưỡng sinh thái hoang sơ nhất Tây Bắc Utopia Eco Lodge là hơn 10 cây số đường đất đá gập ghềnh đi từ trung tâm thị trấn, sau đó là 500 mét đi bộ thoai thoải dốc đồi. Phải đi bộ thôi vì hôm ấy Trinh và nhóm bạn đến sớm quá không kịp dặn anh chủ chạy xe máy lên chở xuống. 500 mét xuống dốc với cái vali nặng trời thần, nhưng thật sự không thể mệt được với cái view đi bộ quá thể hùng vĩ. Như đi giữa tiên cảnh, đến cả đôi bàn chân cũng có khi mọc mắt để ngắm cho bằng được mà quên hết mệt mỏi. Chưa xuống hết dốc thì bọn Trinh được bốn chú chó được đặt theo tên của khu homestay, ào ào chạy ra quấn quýt mừng rỡ. Uto, Pia, Eco và Lodge. Ai mê chó thì như lạc vào thiên đường. Các em thông minh, hiểu chuyện, quấn khách và sau này Trinh còn được anh chủ tiết lộ rằng cứ về đêm, mỗi em sẽ chia nhau canh gác một phòng nơi khách ngủ. Quá đỗi đáng yêu luôn.
Sống giữa thiên nhiên, một đứa suốt ngày dành thời gian của mình giữa 4 bức tường và những khối bê tông cảm thấy khá bỡ ngỡ. Như đất này đi chân đất được không; con kiến to quá, có cắn không; sao ong bay vô phòng dữ vậy, có độc không huhu; hay suối này có lội xuống được không... rất nhiều câu hỏi. Mình bận bịu với những câu hỏi như một đứa trẻ mới lớn cả ngày, rồi thích thú với câu trả lời mà đôi tay, đôi chân, những giác quan của mình tìm được, bẵng cái quên hết mình vừa rũ bỏ những câu chuyện gì ở đằng sau.
Kiến rất lành, không cắn. Ong ở đây cũng không có nọc, hiền khô. Chân không bước trên đất và cỏ cả ngày, đưa chân lên nhìn vẫn trắng tinh sạch sẽ. Sau ngày đầu tiên bạn Trinh nhìn thấy côn trùng là bắn xa 800 mét, ong bay vào phòng là hét toáng, ngày thứ hai mình như gái bản thực thụ luôn. Chân trần, tóc xoã vầy nước suối, nhảy múa hát hò tung tăng, leo thác, hái hoa bắt bướm, ong đậu lên vai còn say hi với nó, chạy nhảy với 4 em cún và ôm em mèo suốt ngày dài, đêm về sẽ ngủ rất ngon trên cái nệm siêu êm và bên tai róc rách tiếng nhạc suối chơi xuyên đêm nên ngủ một giấc thẳng cẳng không mộng mị. Quên chưa kể, đến đây bạn sẽ được nghe tiếng suối bên tai 24 trên 24 mà vẫn thấy dễ chịu. Ngày ở đây đẹp quá, trôi qua rất chậm.
Tối tối, sau bữa lẩu cá hồi đặc sản Sapa dễ ghiền mà anh chủ nấu cho, bạn có thể yêu cầu một buổi lửa trại bập bùng giữa rừng thiêng. Anh chủ sẽ nhóm lửa trại, cho bạn mượn cả quần áo truyền thống người H'Mông, bật loa bài Để Mị Nói Cho Mà Nghe, thích thì có cả trâu gác bếp nhâm nhi với rượu táo mèo. Đời còn gì vui thú hơn, nhỉ.
Ngày về, mình không kịp ôm chào bé mèo, chú mèo tình cảm nhất mà mình từng thấy. Nhưng dặn bụng rồi sẽ quay lại thôi. Rồi sẽ lại được ra lệnh cho Uto: "Đi thác nào!" là cu cậu tự động dẫn đường mình lên cái thác nhỏ gần đó, hay sẽ lại được ôm mèo nằm giữa thảm cỏ xanh mướt, nghĩ về cuộc đời mướt xanh của mình mà mỉm cười mãn nguyện. Đời có bao nhiêu ngày để sống, nếu có thể dành thật nhiều ngày trong đó mà về với thiên nhiên và những điều bình dị nhất thế gian này, là những ngày ý nghĩa nhất ta may mắn được trải qua rồi.
Nếu bạn nào có ý định lên Sapa vài ngày, thì cân nhắc thử mấy đêm hòa mình với thiên nhiên ở Utopia đi. Bảo đảm phê tít mù khơi quên luôn đường về cho xem. Hihi :))
_Thái Trinh Nguyễn_
Có cả một câu chuyện dài đằng sau album mà cô gái này gửi tặng Utopia! Nhưng thật sự đó...
Đối với mình ở Sapa không thích như tưởng tượng, mọi bản sắc dân tộc hay màu nương rẫy cũng...
Mỗi bungalow suối mang một sự lãng mạn của tự nhiên mà Utopia muốn gửi gắm đến các bạn.