Sapa lần này, sẽ không có cáp treo lên Fansipan Legend với hàng chục tiểu cảnh nhân tạo, không có vẻ đẹp Tây hóa của Sun Plaza hay tàu hỏa leo núi Mường Hoa, không có sự thương mại đến nản của Cát Cát, và cũng không có những chòi gỗ ngắm hoàng hôn trên cổng trời đèo Ô Quy Hồ. Sapa lần này mình kể bạn nghe, là một Sapa nguyên bản.
Khi nghiên cứu lịch trình, mình đã rất buồn khi nhìn thấy “Sapa mơ ước” của mình năm 18 tuổi bây giờ sao mà thương mại hóa quá. Thị trấn Sapa như một đại công trường với ngổn ngang đất đá để xây đường, xây công trình. Và không ngần ngại, mình đặt vào plan 2 ngày cuối cùng sống giữa bản làng, ở một nơi gọi là “nơi mà Sapa còn giữ vẻ đẹp nguyên sơ nhất”.
Trải qua 10km đường núi gập ghềnh cực xấu, cuối cùng cũng đã đến nơi. Đó là một căn nhà gỗ bên bờ suối nằm trong xã Hầu Thào (cái tên khá lạ với những ai đã từng đến Sapa nhỉ?). Khu này nằm trong thung lũng nên tụi mình phải đi bộ xuống một đoạn đường bản khá xa. Và ngay khi nghe róc rách tiếng suối cũng là lúc đã đến rồi.
Lũ chó ở đây thân thiện lạ, ra đón mình như cô chủ đi xa mới về. Thay đồ xong, theo lời anh chủ, tụi mình kêu 2 chú chó “Rainy, Uto, đi thác, đi thác!” Thế là chúng dẫn mình đi thác thật luôn. “Chó nhà người ta” trong truyền thuyết đây chứ đâu!
Tình cờ gặp vài em bé dân tộc, cô bé dẫn mình qua bản Giàng Tả Chải, nghe những câu chuyện nhà chuyện trường của em. Thấy tụi nhỏ sao mà mộc mạc và thuần khiết quá. Các em dẫn tụi mình men qua những đường ruộng bậc thang nước đổ dưới lòng thung lũng, đến thác nước, đến cây Cầu Mây real (không phải cây cầu thu 10 ngàn phí chụp hình như ở Tả Van đâu).
Cảnh đẹp bản làng đẹp như tranh vẽ làm mình ngỡ ngàng. Ở đây đẹp như một góc đối lập với thị trấn Sapa bụi bặm và ồn ã.
Tiếc là chỉ có một buổi chiều nghe mấy em kể chuyện. Mặt trời đã xuống bên kia đồi, tụi mình nhanh chóng về để mở tiệc BBQ buổi tối.
Tối đó, bên bàn nướng BBQ nào gà bản, lợn bản, cơm lam, uống chút rượu ấm như một gia đình, tụi mình ngồi nghe anh chủ kể về khát vọng tìm về một Sapa nguyên bản và chán nản một Sapa thương mại ngoài kia. Đó là lí do ở Utopia này, từng cái bàn, cái ghế, cái nhà, cái không gian đều được thiết kế theo kiểu Sapa ngày xưa thật xưa, đẹp nhất và thật nhất.
Tiệc tàn, tụi mình lên đồi ngắm sao đêm. Trời sao rộng lớn này khó mà thấy được trong thành phố, và cũng khó chụp lại chỉ qua một khung hình. Uto và Rainy từ khi nào cũng đã đến quây quần xung quanh cho tụi mình bớt sợ giữa không gian tối đen như mực. Tụi mình đốt pháo hoa mừng sinh nhật sớm và trò chuyện. Một kỉ niệm thật đáng nhớ, cứ như trong phim về thanh xuân vậy ấy!
Khi bình minh lên cũng là lúc tụi mình xếp hành lý về cho kịp chuyến xe về Hà Nội. Lũ chó tiễn tụi mình đến tận nơi. Cưng thật sự luôn! Ai trong tụi mình cũng thấy thân thương tiếc nuối khó tả và lên xe về thị trấn. Thật khó tin, mới đây thôi tụi mình còn đang ở trong lòng một Sapa nguyên bản. Giá mà ở đây được lâu hơn.
Nhất định, mùa lúa chín năm sau mình sẽ trở lại Utopia, sống giữa bản làng giữa ruộng bậc thang vàng ươm, nướng BBQ uống rượu táo mèo, và hàn huyên vài câu chuyện khám phá dưới bầu trời lấp lánh sao đêm.
Nguồn: Nguyễn Khánh Hoàng Anh
Mấy hôm nay về lại Sài Gòn đô thị, lòng lại nhớ hơn hai tuần trước vẫn còn ngồi bệt...
Có cả một câu chuyện dài đằng sau album mà cô gái này gửi tặng Utopia! Nhưng thật sự đó...
Đối với mình ở Sapa không thích như tưởng tượng, mọi bản sắc dân tộc hay màu nương rẫy cũng...