Nằm sâu dưới thung lũng, cách đường giao thông chừng 700m, có một dãy nhà gỗ xinh xắn bên cạnh bờ suối, một thảo nguyên xanh ngát mộng mơ, một ông chủ lập dị cổ quái, một anh quản lý vui tính thân thiện, và một em gái người Mông dễ thương ngoan hiền đến mức nếu tôi là con trai chắc cũng sẽ phải lòng em ấy.
Tôi đặt chân đến Utopia vào lúc 7h tối sau quãng đường trekking khoảng 18,5km (theo tính toán của Iphone 😄), cả đoàn đều đã quá mệt và chẳng nhìn được khung cảnh gì xung quanh. Phải đến sáng hôm sau, khi thức dậy bước ra ngoài, cảnh vật của Utopia mới hiện ra trước mắt một cách huyền ảo và lãng mạn như thế. Mây và sương tan dần, trời ấm hơn và nắng thì lấp lánh, không khí tinh khiết tràn vào cơ thể làm dịu bớt mấy bắp chân đang biểu tình đầy đau đớn. Ở Utopia, bạn có thể nhìn thấy suối, ruộng bậc thang, mây núi trùng điệp và thảo nguyên. Hầu hết những gì đặc trưng của Sapa đều hiện diện một cách nhỏ xinh tại đây. Thảo nguyên, hay còn gọi là đồi Camping, gây ấn tượng với tôi ngay từ giây phút đầu tiên bởi vẻ thanh bình và thơ mộng của nó. Mỗi lần đứng ở đó, tôi đều tưởng tượng mình đang mặc váy bánh bèo, đầu đội vương miện hoa bìm bịp tím biếc, mơ màng chờ hoàng tử cưỡi ngựa trắng đến rước. Nhưng chờ mãi mà đến thằng bé cưỡi trâu còn không thấy, chỉ có bầy chó tăng động cả ngày vật nhau và sẵn sàng phá hỏng mọi shot hình lãng mạn của tôi bất cứ lúc nào 😢
Lại nói đến chó Utopia. Bầy chó ở đây có 7 đứa, sướng hơn tiên, ngày ngày không quần thảo trên đồi thì cũng kéo nhau xuống suối nghịch nước. Chỉ cần chúng phân biệt được bạn là khách thì sẽ yêu quý và quấn quít với bạn như người nhà. Tên 7 đứa lần lượt là Uto, Pia, Eco, Rainy, Lodge (con của Uto mới 3 tuần tuổi), Mây (tồ), và Xíu. Nhg tôi không tin là tụi nó nhớ dc tên của chính mình, vì khi tôi gọi thì chả thấy đứa nào phản ứng cả. Trong 7 đứa, Uto là đứa giàu tình cảm nhất. Nó có thể chia sẻ bầu sữa cho 1 đứa khác không phải con mình mà ko hề khó chịu hay xua đuổi. Mọi người có thể chạm vào Lodge mà Uto chẳng hề gầm gừ đe doạ. Bất cứ khi nào tôi gọi, nó đều bước về phía tôi vẫy đuôi và cúp tai xuống, dụi mõm vào tay tôi như muốn nói “Vuốt ve em đi mà”. Bạn có thể từ chối một đứa đang làm nũng như vậy không? 😂 Còn Pia thì hay đi theo khách như 1 vệ sỹ. Nửa đêm nếu bạn phải ra ngoài đi WC thì Pia (hoặc 1 đứa khác trong bọn) sẽ đi theo hộ tống, nằm chờ ngoài cửa Toilet và đưa bạn về tận cửa phòng.
Những ngày ở lại Utopia, thời gian như ngừng trôi, mọi phiền muộn, mọi trách nhiệm...tạm thời được trút bỏ sau cánh cổng tre nhỏ xíu. Tôi chẳng còn quan tâm thế giới ngoài kia đang diễn ra chuyện gì nữa. Chỉ còn lại cảm giác bình yên thật lạ lùng mà chưa khi nào, chưa nơi nào mang đến cho tôi như thế. Tôi mong rằng mình có thể trở lại Utopia sớm, khi bầy chó có thêm Núi, và khi giàn bìm bịp đã nở tím mái hiên khu sinh hoạt chung. Ngày hôm đó nắng sẽ thật đẹp, và hoàng hôn sẽ thật rực rỡ nhé! Hẹn gặp lại 😌
Mấy hôm nay về lại Sài Gòn đô thị, lòng lại nhớ hơn hai tuần trước vẫn còn ngồi bệt...
Có cả một câu chuyện dài đằng sau album mà cô gái này gửi tặng Utopia! Nhưng thật sự đó...
Đối với mình ở Sapa không thích như tưởng tượng, mọi bản sắc dân tộc hay màu nương rẫy cũng...