Mình vốn là người có tư tưởng hưởng thụ nên các chuyến đi trong cuộc đời thường theo xu hướng chiều chuộng bản thân để được nghỉ ngơi, ăn ngon, mặc đẹp chụp ảnh. Sức bền của bản thân lại cực kỳ kém, mỗi lần chạy bộ trong phòng gym được maximum 3km là thở không ra hơi, tắt máy chuyển món khác. Vì thế, du lịch khám phá theo xu hướng khám phá, hành xác là 1 điều cực kỳ xa vời. Vô tình, lần đầu tiên mình biết tới từ khoá "trekking" của Lão Duong Xuan Phi từ chị bạn.
Lướt qua 1 lượt profile với cả page Utopia của lão. Trời ơi, mình thực sự bị cuốn hút bởi những bức hình trong hành trình của lão. Mặc dù khi đọc nội quy tour và những lời thiên hạ nói về Lão guide. Cảm nhận khi ấy, đây là 1 Lão guide khá "Phong Trần, Lãng Tử, Bụi Bậm và cực kỳ Khó Tính". Nhưng sự choáng ngợp trước 1 sapa đẹp đến ngỡ ngàng đã gạt bỏ tất cả những e ngại đó, và chẳng ngần ngại đăng ký tour trekking của lão.
Ngày lên đường cũng đã đến. Xe chạy vèo vèo từ 10pm ngày thứ 6 tới 4am sáng thứ 7, ngủ 1 giấc là đã đặt chân đến sapa rồi. Và ngay lập tức được ăn buffet sáng ở một khách sạn 4* sang chảnh xịn xò. Và tại đây cũng là lúc mà team trong tour gặp gỡ, chào hỏi, làm quen. Đồ ăn siêu ngon, view khách sạn siêu đẹp mà mấy anh chị em mải ăn quá nên quên luôn cả chập hình. Ăn uống xong xuôi đợi dài cổ mới thấy nhân vật chính xuất hiện. Gã Phi Phi - Leader của đoàn. Lần này tóc tai gã búi củ tỏi gọn gàng, bảnh trai quá, chẳng giống những hình ảnh lãng tử 1 chút, phong trần 1 chút, nghệ sỹ nhiều chút đã bắt gặp trên fb. Và giọng của gã chắc gây thương nhớ không ít chị em đã từng tiếp xúc. Giọng sao thật trầm, thật ấm áp, cứ muốn nghe mãi thôi.
Xong màn chào hỏi team và leader, đoàn bắt đầu khởi hành. Quãng đường đồi núi 20km. Vẫn chưa thể mường tượng được mình sẽ vượt qua nó như thế nào. Tự động viên mình, ok thôi, mọi chuyện rồi sẽ ổn bằng cách này hay cách khác. Và hình ảnh đầu tiên thâu tóm được khi bắt đầu vào bản chính là cảnh rừng núi trùng trùng điệp điệp, xa xa những ruộng bậc thang đang kế mùa chỉ trơ ra đất và nước, những bản làng thưa thớt giữa núi rừng, những đứa trẻ bản tay chân lấm lem với đôi mắt trong veo như những giọt sương mai.... Đúng rồi, chính là hình ảnh núi rừng mình đã nhìn thấy trong những bộ phim ký sự về núi rừng Tây Bắc. Nó vốn xa lạ mà mình đã thực sự được trải nghiệm rồi. Cảnh thì đẹp mà lão leader đi nhanh dễ sợ. Anh chị em cứ cắm đầu vào đi mà cũng chả đuổi kịp lão nữa. Cứ chốc chốc lão lại phải dừng lại để đợi team. Và cứ chốc chốc lại phải hỏi lão anh ơi, mình đi được bao xa rồi, khi nào mình được dừng chân ăn trưa, khi nào mình tới Utopia thế anh.
Sau cả ngày trời vừa chạy, vừa leo, vừa đi giật lùi, vừa bò thì đôi chân chẳng thể lết được nữa. Gã leader thương tình đã thuê xe chở heo để chở team về Utopia khi chỉ còn cách Utopia khoảng 3km. Màn đi xe chở heo trong hành trình trekking sapa chắc là thú vị nhất và cũng là Độc nhất quá! Có video minh hoạ đính kèm luôn á. Cứ nghĩ gã lạnh lùng vô tình lắm mà gã khá quan tâm, sâu lắng đấy chứ. Cứ tưởng được lên xe ngon lành để về Uto để nghỉ ngơi. Ai dè phát hiện ra mình làm rơi cái Nắp máy ảnh của anh Mưn. Anh Mưn lại phải đưa ngược dòng để tìm và mọi người phải chờ đợi. Cảm giác tội lỗi kinh khủng. Cũng may mà tìm thấy không thì đúng là đứa ăn hại, gây chuyện, chả được cái tích sự gì nè.
Tưởng chừng có cái xe cứu trợ là yên tâm về đến Utopia. Ai dè team phải vượt qua 2km đường dốc, núi bằng đôi chân rã rời để mới tới được đích. Tinh thần lại down thêm lần nữa. Vừa đi, vừa than, vừa la, vừa oải thì cũng tới dc Utopia. Nhìn thấy quầy thịt với bếp than hồng bày ra để chuẩn bị cho bữa tiệc đồ nướng, củi khô chất đầy bên suối chuẩn bị cho sự kiện đốt lửa trại ban đên là mắt đứa nào đứa đó sáng quắc, tinh thần hồ hởi trở lại. Nhanh nhanh chóng chóng tắm gội thay đồ để được đi ăn, đi chơi tiếp.
Bữa tối bên suối với đồ nướng, rượu gạo nương, những cơn gió núi rừng cứ rít liên hồi. Một bên là dòng suối chảy siết - là ồn ào, vội vã, là hùng vĩ của thiên nhiên. Một bên là sự bình yên, ấm áp với lửa hồng, rượu ngọt và với tình cảm ấm áp của team . Cảm giác mình ở giữa ranh giới giữa sự bình yên và thiên nhiên hoang dã. Chất thật! Mong mỏi bấy lâu cuối cùng cũng được thưởng thức cái không gian tuyệt vời đó, cùng với những người bạn mới quen. Nhưng sao thấy gần gũi quá! Kế hoạch buổi tối đã bớt trọn vẹn khi anh Mưn, Hằn, em Trang quá chén và say mềm như bún. Thế là cancel mất trò chơi ma sói và đốt lửa trại quẩy đêm. :((( Hờn quá, lần sau phải có dịp bắt đền gã phi đền bù những thiệt thòi này cho team mới được. Thế là lịch trình hôm đầu tiên kết thúc bằng bữa tối rồi lên giường đi ngủ để đợi sáng sớm hôm sau dạy đón bình minh chụp ảnh sống ảo.
Và quả thật thiên nhiên chẳng phụ lòng người. Bình minh ở Utopia đẹp đến nao lòng, đến bâng khuâng ngỡ ngàng. Chỉ muốn mãi chìm vào cảnh sắc ấy, mãi được hít hà cái khí trời tinh khôi mát lạnh ấy, mãi được vờn nhẹ làn gió của núi rừng bao la ấy, mãi được đắm say dưới những giọt sương mai. Hoàng hôn ở Utopia chắc hẳn sẽ tuyệt vời hệt như cái cách Bình Minh đã ban tặng cho nơi đây. Tiếc rằng chưa có cơ hội được thưởng thức nó. Mong rằng sẽ có ngày quay trở lại Utopia, mang theo 1 anh nháy hịn, diện đồ lung linh để chập ảnh, sống ảo hết các góc ảnh nơi đây.
Mong rằng 1 ngày được gặp lại Lão Phi để được nghe lão vừa đàn, vừa hát. Mong rằng 1 ngày team sẽ hội tụ đủ nơi đây, để viết tiếp những kỷ niệm còn giang giở của chuyến đi. Mong được nhiều lần sống lại ở nơi đây - Tiên cảnh Utopia giữa núi rừng Tây Bắc. Mà giá như Lão Phi cân bằng được âm dương trong chuyến đi ấy có khi giờ có luôn nháy hịn để thực hiện cái mong mỏi đầu tiên rồi ấy chứ 😂😂😂
Nguồn: Dung Dinh
Mấy hôm nay về lại Sài Gòn đô thị, lòng lại nhớ hơn hai tuần trước vẫn còn ngồi bệt...
Có cả một câu chuyện dài đằng sau album mà cô gái này gửi tặng Utopia! Nhưng thật sự đó...
Đối với mình ở Sapa không thích như tưởng tượng, mọi bản sắc dân tộc hay màu nương rẫy cũng...