Bạn tôi hay bảo : Còn rảnh thì cứ đi, đi trước khi bê tông xâm chiếm lấy những con đường gạch đỏ. Trước khi bê tông ngăn cách xóm làng vào những khối nhà ống xám xịt lòe loẹt. Khi người ta còn biết về nguồn cội người Việt mình qua những người Việt.
Nếu ai đến với Sapa thì nên tham gia tour trekking. Bởi chỉ có như vậy, bạn mới thấy hết được vẻ đẹp thực sự của Sapa. Hành trình qua các bản làng, qua những thửa ruộng bậc thang, những con suối, qua những nơi còn nét gì đó hoang sơ của tự nhiên mà sự “hiện đại hóa” ngoài kia vẫn chưa vươn tới được.
Chuyến đi lần đầu tới với Sapa quả thật đáng nhớ với tôi. Mở đầu bằng em gái trên chuyến xe bus lên Sapa. Không ít lần tôi chỉ muốn thò tay qua, nhắc tấm chăn của cô bé đó lên rồi chùm lên đầu ẻm. Không hiểu là vô tình hay cố ý không mà em ý bê nguyên cả 1 hộp nhũ bạc đập thẳng luôn vào mặt. Rồi cũng chẳng kịp tẩy trang gì, em điềm tĩnh leo tót lên trên giường nằm. Phải chẳng em sợ để mặt mộc hay trang điểm nhẹ nhàng thì nguyên cả xe mất ngủ chứ không riêng gì tôi. Mỗi khi ánh đèn đường chiếu vào, cái mặt em trông không khác quái gì một tấm kính phản quang. Và rồi lần đầu tiên khi em trở mình nhìn về phía tôi thì úi trời ơi ! Hú hồn cái ... à mà mình có quái đâu mà chẳng còn nguyên. Ahihi!
Rồi đến anh chàng tour guide rất đặc biệt của tôi – ông chủ Utopia. Vì đây là lần đầu tiên tôi thấy một ông tour guide nào ăn mặc kiểu như vậy. Mái tóc dài quá vai, nhuộn ombre màu nâu hạt dẻ (không phải dẻ thường mà là hạt dẻ cười) . Chỉ mặc độc một cái quần ngố màu mận chín, cái áo thun xanh lè tông xoẹt tông với đôi đép lê ( chắc mới nhảy ở Utopia). May mà ông ấy đi bộ lên chứ mà bonus kèm thêm quả Exciter thì tôi có thể kết luận ngay đây là giáo sư ngành cẩu học. Trông bô nhếch thế thôi nhưng nếu nói đến khả năng kết nối và dẫn dắt thì rất nể phục lão. Mới 30 tuổi đầu mà đã tự tay gây dựng lên khu nghỉ dưỡng như vậy. Hơn hẳn mấy thanh niên như tôi chỉ biết nghĩ xem tối nay ăn gì hay mưa có nên chạy vào nhà ngay không :D Khi được biết thêm nhiều hơn, trong mắt tôi lão bỗng chốc trở nên "vĩ đại" hơn là ông anh tối hôm qua không tắm.
Quãng đường trekking 20 cây số nghe thì có vẻ dài nhưng thực sự thì nó dài không tưởng. Những con đường đất sau mưa dính như chu sa và trơn như đổ mỡ, chưa kể còn những bãi “bom mìn” sinh học của trâu bò được cài cắm khéo léo trên đường đi. Chỉ cần một chút thiếu chính xác hay cẩn trọng, bạn sẵn sàng bị ngã sờ mờ lờ hay cắm mặt vào đâu đó. Nhưng bù lại cảnh vật thiên nhiên ở Sapa hiện ra một cách chân thực, hùng vĩ nhất mà nếu đi các tour bình thường bạn chẳng bao giờ cảm nhận được. Bởi thế dù cho đôi chân đã mỏi nhử nhưng cái cảm giác chạm được đến đích mà mình đã vạch sẵn rất sảng khoái. Nó như thể bạn đã vượt qua được chính mình vậy.
Utopia sẽ khoản đãi bạn một “đặc sản” ngay khi bước tới nơi … đó là chó. Không phải thịt chó đâu vì ở trên này họ không ăn mấy món đó. Những con chó ở Utopia rất thân thiện và hiếu khách. Dù bạn có hỏi bọn chúng đi Nhật Tân không thì chúng vẫn quấn quýt và vui vẻ với bạn như thường. Không hề có hiện tượng chảnh chó hay chèo kéo khách như ở một số thành phố lớn.
Một ngày ở Utopia là một ngày cảm giác mọi thứ như ngừng trôi. Nơi đây không có wifi và 3G thì chập chờn nên điện thoại quay lại những tính năng cơ bản nhất là nghe, gọi, nhắn tin. Khi những kết nối với bên ngoài không còn, tôi có thể lắng nghe những người xung quanh mình nói về cuộc sống của họ nhiều hơn. Về Phú Quốc nơi anh Quang đang sinh sống, về Đà Nẵng với lời cam kết của Nhân rằng chỉ với 500k là ăn được trọn vẹn cả thành phố, về Kiên Giang nơi mà Huyền kể về cuộc sống ở bến phà quê nó. Chúng tôi cùng chơi game ma sói, cùng hát karaoke rồi đi tắm thuốc lá người Dao. Những điều đó dần tạo nên sự kết nối giữa chúng tôi. Sapa - Utopia bỗng chốc trở nên gần gũi đến lạ thường.
Nguồn: Nguyễn Anh Duy
Mấy hôm nay về lại Sài Gòn đô thị, lòng lại nhớ hơn hai tuần trước vẫn còn ngồi bệt...
Có cả một câu chuyện dài đằng sau album mà cô gái này gửi tặng Utopia! Nhưng thật sự đó...
Đối với mình ở Sapa không thích như tưởng tượng, mọi bản sắc dân tộc hay màu nương rẫy cũng...